Ai cũng có những tuổi thơ, và trong tuổi thơ của mình có gaming. Vốn là một sở thích của một đứa trẻ, thế nhưng nay gaming đã là một phần của cuộc sống hàng ngày của mình. Nó là nguồn động lực để mình tiến lên và cũng là người an ủi sau mỗi ngày mệt mỏi. Thế nên game đối với mình như một người bạn, không nói không cười chỉ ngồi đó đợi mình về chơi cùng. Câu chuyện của mình với game cũng rất đơn giản, để mình chia sẻ với anh em vì sao mà mình biết đến game, được tiếp xúc lần đầu như thế nào và game đã trở thành một phần cuộc sống của mình như thế nào nhé.

Ngồi còn bé tầm khoảng 5 tuổi thì mình đã được tiếp xúc với game rồi anh em ạ, ông anh họ của mình lúc đó cũng thuộc dạng gia đình khá giả, thế là cũng được qua chơi bộ máy game mà mình chả nhớ máy gì. Hồi đó thì mình được chơi bắn vịt, Duck Hunt, 5 tuổi thì cũng chỉ nghịch phá chứ không gọi là chơi mấy, nhưng đã gần 20 năm kể từ hồi đó mà giờ mình vẫn nhớ mãi những kỉ niệm đầu đời. 

Vào sinh nhật năm 6 tuổi, nhà nhà trong xóm ai cũng có một em Nintendo nếu mình nhớ không lầm. Thế nên bố mình cũng tặng mình một con trong ngày sinh nhật, món quà mà đến nay có lẽ là điều “hối hận” nhất mà bố mình từng tặng. Vì sau hôm đó cứ đi học về là mình lại nhảy vào chơi, vì bố mẹ rất bận nên cũng chẳng ai quản lý mình cả. Những con game như Contra, Super Mario, đua xe,… mình đều chơi cả. Anh em trong xóm đổi băng cho nhau, cứ đến sinh nhật ngày lễ lại giao kèo xem ông nào mua băng nào cho đủ game. Những kỉ niệm mà mình mãi mãi chẳng thể quên.

Đến năm 7 tuổi thì mình chuyển vào Hồ Chí Minh sinh sống cùng gia đình, tất nhiên mình vẫn có chiếc máy Nintendo cùng mình nhưng bây giờ chỉ chơi một mình thôi. Dần thì cũng chán, bỏ một đống không đụng đến nữa, bắt đầu có những thú vui khác và không chơi game một thời gian. Nhưng mà cơ duyên nó cứ thế nào ấy anh em ạ, bố mình mua sữa cho em mình trúng một quả laptop Compaq. Thế là mình lại được hưởng soái, vì bố mình có biết dùng đâu, bảo dùng thế thôi chứ toàn để đó mình chơi. Tiếp tục với những con game huyền thoại, Đột Kích, Boom Online, rồi đến Gunny, Kiếm Thế. Tuy nhiên thì lần này vì có mẹ ở nhà nên một tuần chỉ được chơi 2 giờ mỗi cuối tuần thôi. Nhưng có lẽ đó là yếu tố khiến mình yêu thích game hơn, chỉ mong đợi đến cuối tuần để chiến game. 

Càng ngày càng mê, những buổi cúp học đi net càng trở nên đều đặn hơn, nghe thì có vẻ cá biệt nhưng mình học cũng không tệ anh em ạ, chỉ cúp học thêm thôi. Bởi thế mình cũng đã lết lên được cấp ba mà không “sẩy chân” phát nào. Bước vào cấp 3 thì mình được cấp một em PC cũng khá ngọt nước, mình bảo là để học, làm excel nặng lắm. Ngoài ra thì vì tốt nghiệp vào trường cũng không tệ nên bố mình tặng mình thêm em PS3, niềm đam mê lại càng cháy bỏng. Cấp 3 thì không bị quản lý nữa anh em, hôm nào một mình thì đánh Dota, hôm nào có anh em có lại đá PES. Cuộc đời chưa bao giờ màu hồng đến thế, cho đến khi mình dính quả học sinh Trung Bình lớp 11. Bố mình thất vọng, mẹ mình la mắng, nói chung “vỡ nợ”, thì là lại chia tay game lần thứ 2. 

Và giờ thì mình đã là sinh viên năm cuối, sau sự kiện đó thì mình không bỏ game mà chỉ bớt chơi lại, bắt đầu tiếp xúc với game offline. Ít la hét rage quit hơn, chơi game văn hóa hơn ngày trước. Và giờ thì game đã trở thành một phần cuộc sống của mình, mình đã tự ý thức và điều độ thời gian chơi để không ảnh hưởng đến việc học và công việc. Đó là câu chuyện của mình, còn với anh em thì sao? Đâu là những lúc tưởng chừng như anh em sẽ bỏ game? Cùng chia sẻ để anh em mình tâm sự nhé.